Bình An Đường Không Lối
“Ta đến từ hôm qua
Ngỡ hôm nay là nhà
Lời thơ buồn ghế đá
Lại ngồi nhớ mai xa
Ta trốn ngày hôm qua
Trốn công viên chiều tà
Đường quanh nhìn phố xá
Lại dìu bóng mây qua
Ta níu chiều hôm nay
Níu chim ri lạc bầy
Lời thơ vừa mới dấy
Gọi bầy cánh chim bay
Ta ngóng ngày mai sang
Đón tinh sương rộn ràng
Đèn đêm vừa tắt sáng
Đợi hoài tối chưa tan
Thôi níu thời gian trôi
Níu không gian mệt rồi
Bình an nào có lối
Chợt bừng ý thơ đôi!”
* Người đi tìm bình an là người đau khổ nhất thế gian!
– Phạm Hoài Nam