Gia Cầm… Mộng
““Con gà tưởng đẻ trứng gà
Ai ngờ gà đẻ con chà bá thơ
Tối về chén dĩa lơ ngơ
Xăm thơ lắc trứng, ngủ mơ chuyện gà:
“Con gà tìm ngỗng hỏi tra
Nuôi gì sướng thế trứng ra to đùng
Nghe xong con ngỗng lùng bùng
Đơ đơ đực mặt, nghẹn ngùng nuốt rau
Trứng gà ngan ngỗng giống nhau
Mày hỏi lớn bé tao đau cả đầu
Con gà lại hỏi nửa câu
Ăn chung thóc lúa… mỏ vâu thở dài?
Con bò bên cạnh mõm nhai
Hay mày lót ổ rơm lai đầy mùi
Con ruồi đang đậu nghe vui
Rù rì rủ bọn bay lui chuồng gà
Lợn con quầy quậy thật thà
Gọi gà vô máng, cám quà của em
Be be dê cụ lèm nhèm
Cỏ non lót dạ thòm thèm cũng chia
Cún con tí tủn tía lia
Chị gà thử hỏi bộ ria anh mèo
Mèo gần râu dĩnh mè nheo
Chuột thì anh biết, gà heo chịu rồi
Trâu già cày ruộng mới thôi
Vễnh tai nghe ngóng một hồi nói ra
Gần nơi ta tắm xa xa
Ngày ngày bắt gặp thiên nga bên hồ
Vịt trời phải gọi bằng cô
Muốn gà to trứng ra hồ hỏi mau!
Cả đàn mừng rỡ kéo nhau
Băng đồng qua mấy bờ lau xanh rì
Chim trời tíu tít bay thi
Chuồn chuồn, bươm bướm ngỡ gì cũng theo
Dế mèn, châu chấu đeo đeo
Lươn luồn, cá lội, ếch leo nhồng nhồng,…
Ruộng vàng lúa rũ thơm bông
Gió lùa mây cuối chiều hồng gần buông
Đâu đây văng vẳng ngân chuông
Và kia sóng gợn thuông thuông mặt hồ…
Cả bầy khựng khựng xô xô
Ngỡ ngàng chết lặng nhìn cô tiên trần
Thiên nga kiều diễm muốt ngần
Trắng trôi thanh thoát nhẹ lâng nắng chiều
Chao đầu bóng ngã liêu xiêu
Bềnh bồng cánh rũ nước đìu hiu soi
Dáng gần trời bỗng lẻ loi
Cao cao chim chóc cũng đòi líu lo
Chuồn chuồn bươm bướm quanh co
Bọn bầy lấp ló quên so dáng mình
Bồi hồi một khoảng lặng thinh
Sau rồi sực tỉnh, ồn inh ỏi hồ
Bên bờ cả bọn lô nhô
Khen ra lắm lắm, hỏi vô nhiều nhiều
Nào thiên nga dáng mỹ miều
Nào mơ cánh trắng, môi yêu, mỏ hồng
Nào là trong muốt ánh lông
Chân thon, đuôi vút, mào mồng, lưng cong…
Và rồi câu hỏi đợi mong
Gà mơ bẽn lẽn, nhong nhong tỏ bày
Cô ơi thắc mắc lắm thay
Trứng sao to nhỏ, ngỗng may hơn gà
Bây giờ lại thấy thiên nga
Chắc cô trứng lớn khác xa giống loài
Dáng cô đẹp cả trong ngoài
Dáng gà dáng vịt ngó hoài thua xa?
Thiên nga nghe hỏi ngẩng qua
Mơ màng vươn cổ ngân nga bổng trầm
Oanh oanh giọng khẽ xa xăm
Cả bầy cả bọn chằm chằm lắng nghe…
‘Trời sinh trời mở đâu che
Bởi ta chưa thấu, éo le lòng buồn
Nắng trời chứa giọt mưa tuôn
Nếu hoài nắng mãi, cháy luôn cả đồng
Mưa hoài nước ngập đồng không
Trời ban mưa nắng lúa trồng trổ hương
Trứng nào cũng trứng yêu thương
Dáng nào cũng đẹp muôn phương mỗi loài
Nỗi buồn sao thể nguôi ngoai,
Khi bờ đông ngó bờ đoài tương tư?
Phúc phần có nghĩa là như
Lơ mơ phân biệt là hư phúc phần;
Hãy về vui trọn tấm thân
Dáng gà nào khác dáng lân dáng rồng
Trứng gà chứa giọt đào hồng
Đẹp khi trứng nở gà bồng gà con
Trứng gà mà nở ngỗng non
Khác nào gà đẻ lầm hòn trứng ung
Gà con nằm nhỏ ung dung
Ngỗng non nằm nhỏ bít bùng lối ra
Trứng to trứng nhỏ khác xa
Bởi vì tạo hoá muốn ta vẹn tròn!’
Thiên nga cặn kẽ ví von
Cả bầy đầu ngẫm, dáng còn chết trân
Đâu đây lại vọng chuông ngân
Trời chiều nắng tắt, trăng dần lộ ra…”;
Leng cheng, loảng xoảng va va
Giật mình thức giấc, tay ta quơ quào
Gia cầm, gia súc… rì rào
Thiên nga giọng thẻ giọng thào… miên mang
Mấy chồng chén dĩa vỡ tan
Ngoài kia gà trống gáy vang gọi ngày!””
– Phạm Hoài Nam